Một ngày sưng họng
Hôm nay mình đi khám bệnh. Với những ai sinh ra và lớn lên ở Pleiku thì sẽ chẳng xa lạ gì với cái thương hiệu bác sĩ Anh (tên Anh chứ không phải người nước Anh), người mà mình rất ngạc nhiên là vẫn chưa chết vì lao lực. Với tần suất kiếm tiền chuyên nghiệp, mình tự hỏi ông này chắc không có lấy một thứ giản dị gọi là sở thích. Cho dù phòng khám của BS Anh cũng có 1 bác sĩ khác luân phiên nhau khám bệnh nhưng mình vẫn cho như thế là làm việc và tham tiền quá mức cần thiết. Lịch khám: Thứ 2 – 6: sáng 6 – 8h, 9 – 14h; chiều 16 – 22h Thứ 7, chủ nhật: cả ngày. Chưa kể hai ông “lương y” còn làm việc ở bệnh viện. Đó đâu phải là lịch làm việc của con người, đó là lịch làm việc của hai con rô bốt được bảo hành cao cấp. Họ làm việc vì người bệnh á? Mình không chắc đâu nhá. Hay vì tiền? Mình nghĩ bs Anh đã quá giàu đến mức không buồn xài thêm thì đúng hơn. Khối lượng công việc, thời gian rảnh cho gia đình, bạn bè, tivi, thể thao? Ông ta không phải người. Hoặc ông ta quên mất