Về Nàng Dae Jang-Geum (2003)
Hôm qua ngồi lướt face, mình vô tình xem lại một đoạn trích phim Nàng Dae Jang-Geum . Với chút hoài niệm tuổi thơ của một người lớn nhàn rỗi, một đoạn trở thành nhiều đoạn, nhiều đoạn trở thành mong muốn luyện lại trọn bộ hơn năm chục tập phim xa lơ xưa lắc. Người thì lớn, phim thì cũng đã xem, ấy vậy mà mình khóc hết nước mắt cái cảnh Mama Han gục đầu chết trên vai Jang-Geum, rồi cảnh em nó ôm xác thầy, gào khóc đòi trả thù cho thầy, tội nghiệp gì đâu. Đó là một trích đoạn lưng chừng trời, nơi mà người ta bóp méo giọng nói diễn viên, đẩy nhanh tốc độ clip để lách tội vi phạm bản quyền. Dù gì bộ phim cũng là huyền thoại, có muốn cũng không làm nó dở được. Mà mình cũng không biết nữa, có lẽ làm người lớn mệt, mình chỉ muốn mượn Nàng Dae Jang-Geum khóc một tí, xả stress. Có rất nhiều thứ về Nàng Dae Jang-Geum đã phai màu trong trí nhớ mình. Năm ấy mình học cấp hai, lớp 7, lớp 8 hay lớp 9? Mình chịu. Mình chỉ nhớ thời đó ba mình đưa ra chính sách cấm vận tivi buổi tối để tập