Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 10, 2022

Về Still Walking (2008)

Hình ảnh
(Spoiler Alert) Với kinh nghiệm xem phim hơn mười lăm năm (tính tới thời điểm hiện giờ), thượng vàng hạ cám đều từng ngó qua, mình nhận thấy không phải phim hàn lâm nào cũng kén khán giả, đôi khi lại rất dễ xem là đằng khác, tuy vậy có vô vàn phim hàn lâm khó xem bỏ xừ, không buồn ngủ thì gây shock, gớm ghiếc, khó hiểu, thông điệp tuy có thâm sâu khó lường nhưng quanh đi quẩn lại chỉ có vài chủ đề. Nào là thịnh suy đổi dời của bao nhiêu thời đại trong lịch sử, hay những bộ phim về số phận một con người phản ánh văn hóa, xung đột và lấp lánh bao nhiêu giá trị nhân sinh giữa bi kịch trần ai, những bộ phim sâu sắc với thông điệp về con người, đức tin, sắc tộc, môi trường, hy vọng, bạo lực, tâm lý xã hội giằng xé, những bộ phim về những hành trình vượt lên số phận và thay đổi bản thân, thay đổi cuộc sống và bao nhiêu đạo lý mà ngôn từ có hạn của mình không đủ để diễn tả. Và giữa bao nhiêu dòng phim đao to búa lớn kia vẫn có một thể loại phim như Still Walking , kể một câu chuyện kể cũng

Về Maborosi (1995)

Hình ảnh
                                               (Spoiler Alert) Sau hơn 3 năm được giới thiệu, cuối cùng mình cũng coi Maborosi . Mình vẫn nhớ là khi lần đầu nghe đến tên bộ phim, mặc dù chả hiểu tên phim nghĩa là gì, nội dung phim ra sao, trong đầu mình tưởng tượng đến một dòng sông lấp lánh ánh vàng hoàng hôn và hình ảnh của một người phụ nữ trẻ, xõa tóc, đứng cô đơn nhìn về dòng sông đó. Mình chẳng hiểu sao hình ảnh vô căn cứ đó cứ ở trong đầu mình hoài, buồn bã, rực rỡ và lãng mạn, thành thử mình cứ chần chừ xem phim, vì mình cứ nghĩ nó chán chán. Thực sự là phim rất đẹp.... Hóa ra hầu hết mọi thứ trong tâm tưởng của mình về Maborosi đều sai lầm cả. Phim chả phải là phim Ý đã đành, phim cũng chẳng có dòng sông nắng lóa mắt chi hết, chỉ có một “cái” biển thâm trầm, khó đoán và mênh mông đến bất tận. Cả bộ phim hầu như không có khối màu nóng rực rỡ của cuộc sống lấy đâu ra dát vàng dát bạc, nhưng bảo phim buồn thì nó lại không thật buồn, nó giống như một sự ám ảnh, cô liêu thì đún