Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 10, 2015

Về việc đi xem bói

Mình không mê tín dị đoan, mình không tin vào ma quỷ, không tin vào thần thánh, mình không tin phép màu, không tin vào sự công bằng, không kiếp trước, kiếp sau, không Déjà vu chi hết. Tôn giáo là một khái niệm mà thời trẻ trâu của mình đã từng hết sức báng bổ, sau này đỡ ngu hơn thì nhận ra là tôn giáo là một thứ niềm tin mà loại người như mình không thể hiểu được và cũng đừng nên cố gắng làm gì mà xúc phạm bản thân và người khác. Nếu có thứ mà mình tin tưởng, đó là mình tin vào ba mẹ, tin vào gia đình mình và trên hết, mình tin bản thân mình. Niềm tin ấy đôi khi khủng khiếp đến mức bạn bè bảo mình tự cao, thậm chí mình làm kiểm tra sai te tua mà phần nào trong mình luôn cho rằng cô cho sai đáp án. Mình cứ luôn ao ước mình vẫn là con người đần độn và tự tin ấy. Mọi thứ cứ sứt mẻ dần dần khi mà những thứ mình mong muốn mãi chẳng thành hiện thực. Những giấc mơ của mình, những nỗ lực của mình, cái tài năng mà mình nghĩ mình sở hữu, mọi thứ cứ trượt dần qua kẽ tay. Và cái cao ngạo rằng

Khi niềm tin thể hiện trong sự thất vọng

Đây là bài mình viết dự thi Ấn tượng thể thao. Mình rớt toẹt. Nói cho công bằng thì mình cũng biết bài viết này không hoàn hảo, ý tưởng cũng không thực sự rõ ràng và tập trung, lời lẽ đậm chất xúc phạm, tính ra thì còn khuya người ta mới dám đăng. Mấy ngày liên tiếp gần đây, tin xấu cứ dồn dập đổ lên đầu nền bóng đá Việt Nam. Đầu tiên là trận thua ê chề của đội tuyển ngay trên sân Mỹ Đình tối 13/10 vừa rồi. Nói cho công bằng thì từ xưa đến giờ bệnh sợ Thái Lan đã ăn sâu vào tư tưởng của đa số cầu thủ, huấn luyện viên và cả các quan chức VFF nên chuyện thua thêm một trận nữa cũng chẳng có gì quá bất ngờ và đáng xấu hổ. Chỉ là sau trận thua, cầu thủ thì chỉ biết buồn bã và đi bar, huấn luyện viên thì chỉ biết đổ thừa các cầu thủ chẳng đá đẹp như trong trí tưởng tượng của ông, VFF thì đổ thừa huấn luyện viên chẳng dám nhận trách nhiệm, chẳng ai đoái hoài hàng triệu cổ động viên Việt Nam thì vừa có thêm một kỷ niệm buồn hắt hiu. Hai vị có số má trong nền bóng đá nước nhà là ông bầu Đo

Một trong những ngày trời mưa

   Hôm nay là một ngày mình ở không.    Mình vẫn đang thất nghiệp, thế nên mình vẫn nằm nhà. Mọi thứ trở nên nhanh chán và dễ đau dạ dày hơn bao giờ hết.    Mình từ chối hai công việc vì chúng không phù hợp với thời gian biểu của mình. Sau khi cân nhắc những rủi ro, những lợi ích, về khả năng và mong muốn, mình nghĩ mình đã có một quyết định đúng đắn. Kỳ lạ thay, mình thấy tội lỗi, cảm thấy như mình là đứa hư hỏng, vô tích sự vì không chịu cố gắng. Mình từ chối những hai cơ hội, mà thứ cơ hội xa xỉ đó thì hiếm khi xảy ra với mình.    Mình không ăn được, mình thấy khó chịu, mình bỏ đói bản thân. Khi mình đi thì không có quán bánh mỳ nào mở, mình đành đi học đói. Chỗ photocopy đóng cửa, chỉ 5 phút sớm hơn thì mọi thứ đã khác, Trung tâm học liệu đóng cửa, mình không có sách học. Trời mưa lâm râm, thằng nhóc đẹp trai trên xe bus vừa nhìn thấy cái mặt hãm tài của mình đã quay đi.    Mình quyết định tự thưởng cho bản thân bằng việc mua bánh mì xíu mại ăn. Cô cho về sớm 15 phút, mình đi v