Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 7, 2022

Về The Peanut Butter Falcon (2019)

Hình ảnh
(Spoiler Alert) Mình nhớ đã từng nghe tới tên The Peanut Butter Falcon đâu đó trong danh sách những phim “wholesome” và “uplifting” hay nhất. Hồi đó, mình đang mê dòng neo-noir và noir, sau đó là chìm ngập trong điện ảnh Nhật Bản và stress, nên tên phim cứ thế lạt dần và biến mất hẳn trong trí nhớ mình, chớ đến tận khi xem một đoạn clip vớ vẩn trên youtube với cái mặt của Shia LaBeouf gắn với cái tên The Peanut Butter Falcon . Mình đoán do mình có chút “crush” với Shia khi xem cái MV Elastic Heart của Sia (đúng là chuyện ngày xửa ngày xưa), mình quyết định xem phim. Sau ba ngày vật vã vì ngộ độc thực phẩm, mình đoán mình cần phim nào hiền hòa dễ chịu. May mắn thay, The Peanut Butter Falcon có gần như đầy đủ một người ốm cần, một dạng “chicken soup for the soul” đủ để cái tinh thần yếu nhớt của mình bớt đi bán than. Về cơ bản, The Peanut Butter Falcon là một phim thuộc thể loại road-trip, ai nói khác thì mình mặc kệ. Thì giờ câu chuyện kể về những nhân vật không có quan hệ gì, h

Về Nobody Knows (2004)

Hình ảnh
(Spoiler Alert) Muốn biết bi kịch là gì hở? Đừng đọc Shakespeare, xem Nobody Knows ấy. Tính ra thì mình xem phim của Hirokazu Kore-eda cũng nhiều như xem phim của Akira Kurosawa ấy. Vì chả phải là một cái máy, không phải phim nào của ổng cũng hay, kể cả phim thắng giải này giải nọ. Dù thích phim hay không, những tác phẩm của Kore-eda thường để lại một chút dư vị trong tâm tưởng mình đến vài ngày sau mới phai. Trong trường hợp của Nobody Knows , cái cảm giác quặn thắt rầu rĩ này chắc sẽ còn đọng lại đến tận tháng sau mới chấm dứt. Nobody Knows là bộ phim bi thương nhất mà mình xem trong vài năm gần đây, thậm chí mình còn thấy buồn hơn cả xem Schindler’s List (1993) và Shoplifters (2018). Trong cái cảm quan nhỏ bé của mình, thực sự khó có gì buồn thảm hơn câu chuyện không nơi nương tựa của những đứa trẻ trong phim, nó khiến mọi bi kịch khác trở nên nhỏ mọn và phiền nhiễu. sẽ không có Nobody Knows nếu không có Yagira Yuya Câu chuyện bắt đầu khi 4 anh chị em Akira (12 tuổi), Kyoko

Về Departures (2008)

Hình ảnh
 (Bộ phim được xem vào tháng 3 năm ngoái) Tháng nghiện ngập nước Nhật của mình khép lại bằng bộ phim nổi tiếng/ thành công nhất của đất nước này trong 20 năm trở lại đây. Vì nhiều lý do tào lao của một người nhỏ mọn, mình không thực sự muốn xem nó lắm (chẳng thế mới dành dụm lại đến phút cuối mới xem). Mình chẳng biết nữa, có lẽ một bộ phim thành đạt và được ca tụng khắp chốn vốn khiến mình dặt dè và có một số định kiến lẫn kỳ vọng nhất định trước khi xem phim, hoặc đơn giản thì phim hàn lâm coi rất mỏi mệt, là sẽ khóc, là sẽ buồn phiền thế thái nhân sinh, mà mình thì lại khó ở thế kia. Cái poster phim càng khiến mình muốn xa lánh nó hơn nữa. Anh giai trung niên ngồi đàn cello giữa thiên nhiên, gương mặt buồn buồn, tên phim thì lại là Departures , nghĩa là chia ly, nghĩa là xa cách, nghĩa là nước mắt, có gì đâu mà phải hăm hở coi. Nói vậy chứ, cách đây hai tuần mình cũng bật phim lên định xem, mà tại mở đầu là anh giai buồn buồn đó lái xe trong tuyết mịt mù, bảo rằng cuộc đời ảnh chả