Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ 2022

Về Fortune Favors Lady Nikuko (2021)

Hình ảnh
  Fortune Favors Lady Nikuko là anime hay nhất mình xem trong năm 2022 này, và trong năm, mình xem cả I Want to Eat your Pancreas (2018), Belle (2020), A Silent Voice (2016) và Josee, the Tiger and the Fish (2020), Penguin Highway (2018). Để nói một cách công tâm, anime “học đường” Nhật Bản cũng có một bước tiến dài trong việc “trưởng thành”, tạo ra những thông điệp mới, trầm trọng và sắc sảo hơn trên nền một nội dung cũ kĩ, sáo rỗng. Và tuy câu chuyện vẫn tương đối một màu và dễ đoán, mình đánh giá cao sự chuyển mình đó của các nhà làm phim, cả về cách tiếp cận vấn đề và xây dựng nhân vật.   Nhìn phát không biết ai mới là  "mẹ" của cái ngôi gia này Với Fortune Favors Lady Nikuko , nó không hẳn là một phim học đường. Nhân vật chính mà thực ra chẳng phải chính, “Lady” Nikuko, chính là điểm nhấn nổi bật nhất của phim. Mình thích nhân vật Nikuko ngay khi được giới thiệu, tức là chỉ cần 5 phút đầu phim. Cảm xúc này không có một chút gì thương hại, dẫu số phận người phụ

Về Bagdad Café (1987)

Hình ảnh
                                           Spoiler Alert! Bagdad Café là bộ phim (Tây) Đức đầu tiên mà mình xem, và nó kỳ lắm.   Thông thường thì mình không thích xem điện ảnh châu Âu (vì nó nghệ và nhức não quá), mình xem phim vì một bài hát. Cách đây chừng 5 năm, trong một buổi tối xỉn bia, mình lang thang lên Youtube và xem được màn audition của Dorota Osinka thi The Voice Ba Lan. Chu choa giám khảo và mình khóc hết nước mắt, chỉ hát nghe da diết gì đâu. Mình tìm hiểu và nghe thử bản gốc của Jevetta Steele, phát hiện nó cũng hay không kém, một kiểu “gọi hồn” và ám ảnh hơn chứ không buồn bã nức nở như bản của Dorota. Calling you là bài hát chủ đạo của phim Bagdad Café , lúc đó mình nghĩ một bộ phim mà có bài hát và cái poster như vậy thì không thể dở được. Bụp phát trong chớp mắt (5 năm sau), mình cũng đã coi phim.   Chả biết xem trúng bản cũ hay gì mà một  bầu trời có tận hai màu  Vì lý do logic, trong thâm tâm mình đã luôn đinh ninh rằng bộ phim diễn ra ở Iraq, nên khi

Về Sunset Blvd. (1950)

Hình ảnh
  (((Spoiler là phim được xem và viết năm 2020, thuở ấy người viết bài còn rảnh nên cái review này dài nhằng)))   Vì lý do không thích bị buồn, mình từng năm lần bảy lượt ngó lơ Sunset Blvd . Nhưng vì phim đứng đầu trong danh sách các phim hay dòng noir trong TẤT CẢ các bảng xếp hạng, mình đành lòng nén cái sự ngu và làm biếng của bản thân để xem nó. Sau khi xem phim và suy đi nghĩ lại, mình vẫn nghĩ phim này chẳng phải dòng phim đen, cũng như Mulloland Drive (2000), một phim cũng có tiêu đề là một con đường, cũng chẳng phải thuộc dòng neo-noir. Và cũng giống như Mulholland Drive, Sunset Blvd. để lại trong mình vô vàn cảm xúc hỗn tạp và bi đát sau khi bộ phim kết thúc. Nếu có khác, mình thích Sunset Blvd . hơn rất nhiều lần.   Sunset Blvd. là một câu chuyện giản dị về hành trình trở thành trai bao của anh nhà văn Joe Gillis. Nếu thiên hạ đọc ở đâu là Sunset Blvd. là một bộ phim về nữ diễn viên hết thời nào đó, nó là một tóm tắt sai lầm, hoàn toàn tung hỏa mù, đánh lạc hướng, đ

Về Tokyo Godfathers (2003)

Hình ảnh
<Spoiler Alert> Điểm khác biệt của Tokyo Godfathers là khi mình xem phim, mình không thấy nó đặc biệt hay, không đặc biệt mắc cười, không đặc biệt cảm động, cũng không thấy nó đặc biệt thú vị hay sáng tạo. Trong mọi tiêu chí, phim chậm rãi, ổn định và logic ở mức 7 điểm rưỡi, không hơn, không kém, không khía cạnh nào vượt trội và ngon nghẻ hơn khía cạnh nào, cũng không có điểm nào yếu kém và tụt dốc. Nó tròn trịa tốt đẹp nhưng lại không xuất sắc, có cảm xúc nhưng không cảm động, có sự chân thành nhưng không để lại dư âm, và như một điều hiển nhiên, mình không thích cũng chẳng ghét bỏ gì phim. Trong một thời thế mà mình đang rảnh không có gì để bày tỏ, mình viết cái bài này. Cuộc sống công sở nó cũng kì, đôi khi bận tối mắt tối mũi lại xem được 200 bộ phim hay, cái gì cũng muốn viết mà không có thời gian, lúc thì rảnh không có việc gì làm lại đi viết quấy quá về một bộ phim không có lấy một điểm bùng nổ tâm trạng.   Một gia đình Đầu tiên phải kể đến cái sự chán trong cốt tr