Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 4, 2015

Về Hà Nội

  Nếu Hà Nội là một con người, đó sẽ là một người đàn ông trung niên từng trải, ăn bận luộm thuộm, bẩn thỉu, tóc dài bóng nhờn, đôi mắt sáng kiêu hãnh, lòng dạ khó đoán cùng nụ cười trứ danh. Xin thưa với những thi sĩ, văn sĩ, nhạc sĩ nào từng gọi Hà Nội là “nàng”, trên đời này chẳng có người phụ nữ cư xử thô lỗ đến vậy. Với tính nết hay phô trương về những thành tích lẫy lừng trong quá khứ, sự bừa bộn, rắc rối cũng như việc phải gánh lên vai một tấn trách nhiệm mà vẫn dám chây lười, mình đảm bảo, Hà Nội là một người đàn ông.    Hà Nội ăn mặc không hợp mốt nhưng anh ngấm ngầm quan tâm tới thời trang, anh mặc cái anh thích bất kể thiên hạ chê bai anh mix đồ sến sẩm, rườm rà, như hoa hậu Kỳ Duyên mặc hàng hiệu mà vẫn quê như gái làng. Đặc biệt, anh thích mặc vải có chất liệu thô cứng, bền lâu, nếu có ai hỏi thì anh sẽ bảo anh đã sống qua đủ loại thời đại, anh chẳng còn sợ thời tiết nữa. Xuân hạ thu đông, mưa phùn hay gió bấc, hạ chí hay mưa đá, người ta vẫn sẽ thấy anh ăn mặc 4, 5 l

Về "Đấu trường bò"

   Chiều chủ nhật nào ba mình cũng ngồi xem “Đấu trường bò” trên kênh Let’s Viet. Nói là Let’s Viet mà kênh lại chiếu chương trình đấu bò bên tận Campuchia. Cũng chẳng có gì nhiều, hai con bò có cân nặng và tuổi tác gần gần nhau được đưa vô một cái sân rộng, tại đây hai con húc nhau chảy máu cho tới khi một con cong đít bỏ chạy. Thỉnh thoảng mình ngồi xem với ba, thay vì ngồi ngáp chảy nước miếng buồn chán thì mình tưởng tưởng ra một đoạn đối thoại của mấy con bò. Biết đâu đấy, lỡ chúng nó nói với nhau thật thì sao? Trong một trận đấu gay cấn, bò nâu và bò nâu vàng (thực ra hai con đều nâu nâu vàng vàng y xì đúc nên mình còn lộn lên lộn xuống) đã quần nhau được mươi phút. Con bò nâu tấn công dữ hơn và vẫn còn có vẻ tương đối khỏe trong khi đối thủ của nó đã bắt đầu thở dốc, đuôi phe phẩy mất kiểm soát. Hai con vẫn đang ghì đầu nhau xuống đất một cách thân thương. Bò A (bò nâu): Ê mày lỳ gì lỳ dữ vậy mày? Thua lẹ đi cho tao về chuồng ngủ cái coi. Bò B (bò nâu vàng): Mày làm như

Về Whiplash

   Trước hết mình là một người không mấy hiểu biết về âm nhạc, từ nhạc lý, nốt nhạc, cung, nhịp điệu,… Mình đã từng đi học guitar và đó là một nỗi xấu hổ không nói được nên lời khi nhìn vẻ bế tắc trên mặt ông thầy. Thế nên khi nói về việc đánh trống và nhạc jazz với mình, nó chẳng khác nào nói về nguyên lý hoạt động của tên lửa hạt nhân với một con sâu róm. Thành thử xem Whiplash mình chẳng phân biệt được tại sao Andrew bị ông thầy tát khi không phân biệt được nhịp nhanh hay nhịp chậm, mình thì chẳng cách nào nghe ra điểm khác biệt, nó giống nhau y chang mà. Chưa kể đến đoạn solo trống cuối phim, thiên hạ ai cũng kêu là đỉnh cao của âm nhạc, mình thì là thấy một đống âm thanh nhiễu loạn, hay thì hay mỗi chỗ trống đánh nhanh và diễn viên nhớ hết được phải đánh chỗ nào chỗ nào trong những 9 phút.    Vì mình dốt như thế, âm nhạc thực sự không phải là phần quan trọng nhất phim đối với mình. Mình không thể hiểu nhạc jazz cũng như không thể hiểu được tại sao âm nhạc cứ phải chính xác

Về Drifters - James A. Michener

   Có nhiều thứ để nói về tác phẩm. Bản dịch tên “6 người đi khắp thế gian” là một trong những tiêu đề ngu si nhất mọi thời đại. Nó ngu ngốc, câu khách rẻ tiền và không nắm được một chút tinh thần nào của quyển tiểu thuyết. Tất cả những nhân vật trong tác phẩm đều là "Drifters", cả thế hệ thanh niên Mỹ bấy giờ đều là "Drifters". Mình không hiểu người đặt tiêu đề có đọc tác phẩm không bởi vì 6 người đó chỉ đi vài nước và cái họ tìm không phải là đi du lịch.     Cũng khá là thông minh khi chia quyển sách làm 2 phần. Mình sẽ không đời nào mua hai cuốn sách dày và nặng đầu như vậy nếu không bị quyển 1 hấp dẫn. Hoàn toàn đúng khi nói nó chạm được hầu hết mọi mặt xã hội. Mình không biết tác giả có định phô trương kiến thức của mình ra không nhưng mà nó thực sự làm tác phẩm thấy có phần nào đó khoe mẽ không cần thiết. Tất cả các bạn trẻ đó, kể cả Fairbanks hay Holt đều là những người thông minh quá đáng, bạn nào cũng đẹp, cũng giỏi đến mức làm mình khó chịu. Đây chắc c